Nguồn ảnh:https://missionlocal.org/2024/06/reflections-2/
Tiếng kêu quen thuộc của các con chim sáo đổ lại trên nóc nhà khẽ xen lẫn vào không khí ấm áp của một buổi chiều cuối tuần tĩnh lặng tại công viên. Đó là khoảnh khắc êm đềm mà Edward vẫn thường được trải qua tuần này.
Những liếc mắt đầy ưa thích từ phía bốn mắt của Bailey, con chó cưng trung thành nhưng mặt đờ như thường, làm Edward vui mừng. Trong một thời gian dài, anh đã đánh mất bản thân, bị lạc trong những lo lắng vô bổ và lo sợ. Nhưng Bailey luôn hiểu và động viên anh, từng khoảnh khắc, từng giây phút.
Edward nhìn mã thấy Bailey định xoay người đi, chạy về phía một bé trai nhỏ mặc quần áo tái tố. Ó, một chiếc cốc nước đáng yêu từ những người hàng xóm tử tế, ông đã quên mất. Anh úp cổ hầu vào lưng ghế rét run, lấy một đồng xu ra từ túi áo, và chuyển cho em.
Hồi tưởng quay lại. Những cảm xúc hiện nay, cảm giác hạnh phúc, hiếu kỳ và biết ơn, đến từ Bailey, từ cô bé mặc quần áo tái tố, từ ánh mắt biết ơn của người hàng xóm. Đó là niềm vui đơn giản nhưng được nhớ mãi. Và trong khoảnh khắc ấy, Edward hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng, ông không bao giờ một mình.