
Nguồn ảnh:https://www.broadwayworld.com/austin/article/Review-FEAST-at-Shrewd-Productions-Hyde-Park-Theatre-20250427
Không chỉ là một vở kịch, ‘FEAST’ là một trải nghiệm khiến người xem phải chao đảo, được dẫn dắt bởi nhân vật Agatha, mẹ của Grendel, trong một bữa tiệc cuối cùng của thế giới.
Agatha, mặc dù không được nhắc đến trong bài thơ gốc, giờ đây đã lớn tuổi hơn và khôn ngoan hơn. Bà mặc một bộ mặt của người phụ nữ đã trải qua quá nhiều nỗi đau để cung cấp sự an ủi. Danh sách khách mời của bà? Chính nhân loại. Món quà của bà? Một cuộc mổ xẻ tàn nhẫn về cách mà chúng ta đã đánh mất tương lai – và lý do chúng ta vẫn tiếp tục tiến vào lửa.
Shrewd Productions cung cấp hai lựa chọn: ăn tối cùng vở kịch, hoặc chỉ xem kịch. Tôi đã chọn bỏ qua bữa tối, nhưng tôi vẫn được phục vụ một bữa tiệc nghệ thuật đầy thỏa mãn.
Mở đầu với một cuộc gọi báo thù – con trai của bà bị giết bởi một người đàn ông mạnh mẽ, say sưa vào quyền lực của bản thân – câu chuyện của Agatha chuyển mình thành một điều gì đó sâu sắc hơn, lạnh lẽo hơn và tàn khốc hơn. Một người mẹ kêu gọi công lý.
Khi Agatha kể cho chúng ta câu chuyện của mình, bà khâu nối quá khứ và hiện tại thành một bức thảm đang dần tan rã, phơi bày những sự phản bội cổ xưa được phản ánh trong những tội ác hiện đại. Bà nhìn thấy rõ ràng những tỷ phú đang nuốt chửng một hành tinh đang chết dần, những hành động không thể nhầm lẫn của những vị vua nhỏ bé, và một nhân loại quá mải mê với hình ảnh của chính mình – chạy theo người theo dõi, chạy theo danh tiếng – mà quên đi cộng đồng, quên đi Trái Đất, quên đi tất cả những gì có thể cứu rỗi nó. Chúng ta không hề thay đổi, bà cho thấy – chúng ta chỉ trở nên hiệu quả hơn trong việc lặp lại sự tự hủy diệt.
Agatha biến hình khi kể lại câu chuyện. Bà từ bỏ làn da quái vật mà người khác đã ép buộc lên bà. Bà hiểu chúng ta, ngay cả khi bà lên án chúng ta. Bà trở thành điều gì đó đau đớn, thật sự nhân bản.
‘FEAST’ không mang đến sự tha thứ. Nó ấn mặt bạn vào gương và yêu cầu: Bạn đã cho ăn gì? Bạn đã để những gì lớn lên?
Kịch bản của Megan Gogerty là một bản giao hưởng của sự tan rã: huyền thoại va chạm với sự giận dữ chính trị sắc bén và những mảnh vỡ gay gắt của văn hóa đại chúng. Chuyện xưa và chuyện nay hòa quyện, cho đến khi bạn không còn biết mình đứng ở đâu, quá khứ hay hiện tại đang sụp đổ xung quanh.
Katherine Catmull – bảy lần nhận giải Diễn viên xuất sắc nhất B. Iden Payne – không đơn thuần chỉ là trình diễn. Bà sống trong nhân vật. Bà dại khờ, bị tổn thương và hài hước – và khi bà nhìn thẳng vào bạn, ánh nhìn đó thiêu đốt.
Bà đập vỡ bức tường thứ tư với một sự dịu dàng sắc bén đến mức cắt. Bạn không chỉ xem bà. Bạn chứng kiến bà.
Set của Shannon Grounds và Melissa McKnight là một sự kết hợp giữa bữa tiệc tối mời gọi nhưng thô sơ: một bàn tiệc, một hội trường cổ đại, một bữa tiệc tang cho một thế giới đang chết dần. Sự thân mật thật ngột ngạt. Bạn không bị che giấu. Bạn được nhìn thấy.
‘FEAST’ không muốn được vỗ tay. Nó yêu cầu bạn phải đối diện với bản thân. Nó từ chối tuyệt vọng ngay cả khi kéo bạn qua những đống tro tàn. Sự cứu rỗi, nó thì thầm, là điều có thể – nhưng chỉ khi chúng ta dám nhìn thẳng vào những con quái vật, đặc biệt là những con mang gương mặt của chính chúng ta.
Một người phụ nữ. Một giờ. Không lối thoát.
‘FEAST’ không phải là câu chuyện của một con quái vật.
Đó là một lời thú tội của một người mẹ.
Đó là một lời cầu nguyện của một người sống sót.
Đó là một cái nhìn sâu sắc về nhân loại của chúng ta.
‘FEAST’ là một trong những chương trình sẽ để lại cho bạn nhiều suy nghĩ ngay cả khi ánh đèn tắt.
Tôi mời bạn hãy đến và tự trải nghiệm.